Pope Leo XIV to church authority: 'Make oneself small' to
glorify Christ
ĐỨC GIÁO HOÀNG LEO
XIV, VỊ CHỦ CHĂN CỦA NGƯỜI NGHÈO VÀ LƯƠNG TÂM CỦA THỜI ĐẠI
Giữa tiếng
chuông vang dội từ tháp đền
Thánh Phêrô và khói trắng bay lên báo tin vui
cho toàn thể Giáo hội,
một gương mặt chưa từng
được truyền thông nhắc đến
nhiều đã hiện ra ở ban công
trung tâm, bình thản và
đầy nhân hậu. Vị tân
Giáo hoàng, người kế vị
Thánh Phêrô, mang danh hiệu Leo thứ
mười bốn XIV, chính là Hồng Y Robert Francis
Prevost, một người Mỹ sinh ra
tại Chicago, nhưng linh hồn, trái
tim và suốt
cả cuộc đời
lại thuộc về mảnh đất
Peru nghèo khổ.
Sinh ngày 14 tháng
chín năm 1955 trong một gia
đình Công giáo tại Chicago, cậu bé Robert lớn lên
trong tinh thần đạo đức
thấm nhuần từ mái ấm
gia đình và giáo xứ
địa phương. Sau khi tốt nghiệp
trung học, ông theo học
tại Đại học
Villanova, nơi do Dòng
Thánh Augustinô điều hành, nổi tiếng
không chỉ vì kiến thức
mà còn vì
đời sống cầu nguyện và
thiêng liêng. Chính tại đây,
giữa những giờ học thần
học và kinh
nguyện chung, ông đã lắng
nghe được tiếng gọi của
Chúa và dâng mình cho đời
sống tu trì
trong dòng Augustinô ở tuổi 22.
Không dừng
lại ở kiến thức nội địa,
thầy Robert được gửi sang châu Âu
học thần học chuyên sâu.
Ông tốt nghiệp
cử nhân thần
học tại Đại
học Louvain ở Bỉ và hoàn thành
chương trình tiến sĩ tại
Đại học Giáo
hoàng San Anselmo ở Rôma, nơi đào tạo
nhiều tu sĩ và giám
mục nổi bật
cho Giáo hội toàn cầu.
Nhưng thay vì ở lại giảng
dạy hay đảm nhận chức vụ
trong Giáo triều, ông xin
được sai đi truyền giáo
tại một trong
những nơi nghèo nhất châu
Mỹ Latin.
Năm 1982, sau khi thụ
phong linh mục, cha Robert tình nguyện đến Peru, chọn thành phố
Trujillo làm nơi bắt đầu sứ
vụ. Ông sống
trong những xóm lao động
lụp xụp, ăn cơm với
người nghèo, giảng dạy giáo
lý, dâng lễ giữa sân
nhà hay dưới mái lều đơn
sơ. Ông lập
nhà trẻ cho
trẻ mồ côi,
mở lớp học
xóa mù chữ
cho người lớn tuổi, xây
trường học, nhà nguyện, và
các trạm y tế miễn phí.
Ông vận động
quyên góp từ các bạn
bè bên Mỹ
để xây hệ
thống nước sạch, cấp phát
thực phẩm cứu đói khi
mùa màng thất bát, và
dùng chính đồng lương linh
mục khiêm tốn của mình
để mua thuốc
men cho người bệnh.
Ông không
chỉ là linh
mục, mà còn
là người đồng hành với
dân, sống trong đau khổ
và hy vọng
của họ. Nhiều
lần ông tự
mình đạp xe vượt đường
núi để đưa
thuốc đến các cộng đoàn
xa xôi. Vào mùa mưa lũ,
ông cùng giáo dân chèo
xuồng phát gạo và chăn
mền cho những
ngôi làng bị cô lập.
Ông gọi người
nghèo là những người bạn
thiêng liêng của mình, bởi
chính nơi họ, ông nhìn
thấy khuôn mặt thật của
Đức Kitô.
Khi được bầu
làm Bề Trên
Tổng Quyền Dòng Augustinô, ông vẫn giữ lối
sống giản dị. Sau đó, ông
được bổ nhiệm
làm Giám mục giáo phận
Chiclayo, nơi ông tiếp tục sống
giữa người nghèo, tiếp tục
các công việc bác ái
không gián đoạn. Người dân
gọi ông là
giám mục của lòng thương
xót, người luôn lắng nghe
và luôn có
mặt trong mọi hoàn cảnh
khốn khó.
Năm 2023, ông được mời
về Vatican giữ chức Tổng trưởng
Bộ Giám mục.
Cũng trong năm ấy, Đức Giáo
Hoàng Phanxicô vinh thăng ông làm
Hồng Y. Dù ở trong các hội nghị
lớn, ông vẫn giữ nét
trầm lặng và khiêm tốn
của một người
từng sống giữa khổ đau
và tình thương
chân thành.
Và rồi
ngày tám tháng năm năm
hai ngàn hai mươi lăm,
ông được chọn làm Giáo
hoàng, người kế vị Thánh Phêrô,
và lấy danh
hiệu Leo thứ mười bốn. Một
vị giáo hoàng
không đến từ những hành
lang quyền lực, nhưng đến từ
xóm nghèo Trujillo, từ mái nhà
đất, từ bàn
tay gầy gò
của trẻ em
đói và giọt
nước mắt của những bà
mẹ mất con. Một vị giáo
hoàng biết rõ từng cơn
đói, từng nỗi tuyệt vọng,
nhưng cũng biết gieo vào
lòng người sự sống, niềm
tin và bình an.
Triều đại
của Đức Leo thứ mười bốn bắt
đầu không bằng khẩu hiệu
hùng hồn, mà bằng ánh
mắt dịu hiền
nhìn xuống quảng trường đầy
người, bằng lời chào bình
an đơn sơ, và bằng một
trái tim đã thuộc trọn
về Thiên Chúa và người nghèo. Giáo
hội đang cần một vị
cha như thế, và thế giới
hôm nay có quyền hy vọng.
LỜI TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI CÔNG GIÁO KHI ĐỨC LEO THỨ MƯỜI BỐN
ĐƯỢC BẦU LÀM GIÁO HOÀNG
Kính dâng
Đức Thánh Cha Leo thứ mười bốn XIV.
Khi khói
trắng bốc lên từ ống
khói của điện Sistine, khi tiếng chuông đại
hồng ngân vang giữa bầu trời
Rôma, và khi vị tân
Giáo hoàng bước ra ban công
với đôi mắt
dịu hiền, tôi, một người
Công giáo đang sống ở Âu Châu, đã bật khóc.
Tôi không khóc vì
bất ngờ. Tôi khóc vì
tôi biết rõ con người ấy
là ai. Tôi khóc vì cảm
nhận được rằng Giáo hội
đã chọn một
người không chỉ giảng dạy
đức tin bằng lời nói mà
đã sống trọn
từng ngày trong hành động
vì người nghèo. Một con người từng đi
qua những mái nhà tranh của
Trujillo, từng vượt suối băng rừng
giữa mùa lũ để mang
thuốc men đến với người bệnh,
từng dùng chính chiếc áo
của mình để che tượng
Hài Nhi Giêsu giữa đêm Giáng
Sinh giá lạnh khi mái nhà
thờ đã bị
gió cuốn bay.
Đức Leo thứ
mười bốn, trước đó là
Hồng Y Robert Francis Prevost, không phải là nhân
vật thường xuất hiện trên
truyền thông. Nhưng tôi đã
đọc về ngài
trong các tài liệu tại
thư viện dòng tu và
những học viện thần học
Công giáo. Những chi tiết đó không
phải là truyền
khẩu, mà là dữ liệu
được lưu giữ trong các
bản tin mục vụ của Giáo
hội địa phương
Peru và các bản tường trình
chính thức từ thời ngài
làm Giám mục tại Chiclayo.
Ngài từng đi bộ hơn hai mươi cây số để dâng
Thánh lễ cho một cộng đoàn bị cô lập sau lở đất. Ngài dùng phần lớn đồng lương
cá nhân để mua lương thực, thuốc men, vở và áo ấm cho trẻ em nghèo. Có lần,
ngài ôm tượng Đức Mẹ, tay xách giỏ thuốc, lội giữa dòng nước xiết để đến với một
ngôi làng nhỏ bị mưa lớn chia cắt hoàn toàn. Ngài từng từ chối bữa ăn duy nhất
trong ngày để dành phần đó cho một bà mẹ trẻ đang mang thai không có gì trong bụng.
Ngài rửa chân cho người già, lau mặt cho những đứa trẻ bị sốt, và nắm chặt tay
những người hấp hối trong trại phong.
Với người dân nơi ấy, ngài không mang hình ảnh
của một vị giám mục. Ngài chỉ đơn sơ là cha Roberto, người mục tử hiền lành có
thể lắng nghe không cần nói nhiều, có thể hiểu được nỗi đau mà không cần ai phải
diễn giải. Người luôn đến bất cứ lúc nào ai đó đau khổ, bất kể là sáng sớm hay
đêm khuya, giữa nắng gắt hay trong cơn giông.
Khi ngài được chọn làm Giáo hoàng, tôi ngồi
trong căn phòng nhỏ tại một thành phố cổ kính ở Âu Châu, dõi theo buổi công bố
từ Rôma qua màn hình máy tính. Nhưng trong lòng tôi, như thể đang đứng giữa quảng
trường Thánh Phêrô, và muốn chạy đến ôm lấy con người ấy, muốn nói một lời cảm
ơn thật nhẹ nhưng thật chân thành. Ngài không mang áo choàng Giáo hoàng để được
ngợi khen, mà mang lên mình một trách nhiệm lớn lao để gánh lấy gánh nặng của
đoàn chiên khắp địa cầu.
Tôi là người Công giáo, tôi tin vào một
Giáo hội có thể sản sinh ra những con người như vậy. Một Giáo hội bước ra khỏi
cung điện và đến với mái nhà dột nát, một Giáo hội biết lắng nghe hơn là ra lệnh,
một Giáo hội khiêm tốn cúi xuống thay vì ngồi trên cao. Đức Leo thứ mười bốn là
hiện thân của điều ấy. Và khi ngài xuất hiện, tôi đã khóc. Đó không phải là nước
mắt yếu đuối, mà là giọt nước mắt của lòng biết ơn và hy vọng.
Xin Chúa gìn giữ ngài, người cha mới của
toàn thể chúng con. Xin cho thế giới hôm nay, nhờ gương sáng của ngài, có thể một
lần nữa nhận ra khuôn mặt thật của Đức Kitô qua đôi tay chai sạn và những bước
chân âm thầm giữa những miền đất bị lãng quên.
Maria Nguyễn Thùy Trang
Tín hữu Công giáo tại Âu
Châu
A Word from Pope Leo XIV
From the balcony of Saint Peter’s Basilica in Rome, on the
evening of May 8th, 2025, at 7:25 PM local
time, the new Holy Father offered his first message to the world. His words
were simple, heartfelt, and centered on Christ’s peace:
“Peace be with you” — dearest brothers and sisters, this is
the first greeting of the Risen Christ, the Good Shepherd who laid down His
life for the flock of God.
I too wish that this greeting of peace may enter our hearts
and reach your families, all people wherever they may be, every nation, the
whole world: peace be with you.
This is the peace of the Risen Christ — a peace that is
disarmed and disarming, humble and enduring. It comes from God, who loves us
all unconditionally.
We still hear the voice — now faint but ever courageous —
of Pope Francis blessing Rome. He gave his blessing to the whole world on that
Easter morning.
Allow me to continue in that same spirit: God loves us. God
loves you all. Evil will not prevail. We are all in God’s hands. So, without
fear, hand in hand with God and with one another, let us move forward.
We are disciples of Christ. Christ goes before us. The
world needs His light. Humanity needs Him as the bridge that leads us to God
and His love.
Help us — and help one another — to build bridges through
dialogue, through encounter, so that we may all be united as
one people, always in peace.
Thank you, Pope Francis!
I wish to thank my brother Cardinals who have chosen me to
be Peter’s successor and to walk with you as one Church, always seeking peace
and justice.
I am a son of Saint Augustine — an Augustinian — who said,
“With you I am a Christian, for you I am a bishop.” In this spirit, we walk
together toward the homeland God has prepared for us.
To the Church of Rome, a special greeting.
Together we must seek how to be a missionary Church — a Church that builds
bridges of dialogue, always open to welcome, like this very square, with open
arms, all those in need of our charity, our presence, our love.
To all of you — brothers and sisters from Rome, from Italy,
from all over the world — we want to be a Synodal Church, a Church that walks,
that always seeks peace, seeks charity, and remains close especially to those
who suffer.
Today, on the day of the Supplication to Our Lady of
Pompeii, may our Mother Mary walk with us, remain
close to us, and help us with her intercession and love.
So let us pray together — for this new mission, for the
whole Church, and for peace in the world. And let us ask this special grace
from Mary, our Mother.
[Here the Holy Father led the Hail Mary with the faithful gathered in the
square]
Amen.
Link Bài giảng của Đức
Giáo Hoàng Lêô XIV